30 thg 11, 2013

Đừng bao giờ than thở

   Bạn than thở: "Mình quá bận rộn để có thời gian ngồi tâm sự cùng mẹ!". Vì lượng thời gian đáng lẽ phải dành cho mẹ, cho gia đình, bạn đã tiêu tốn vào game, vào Yahoo, Facebook rồi còn đâu. Bạn than thở: "Một ngày thật ngắn ngủi, mình chẳng làm được việc gì cả!". Vì bạn đâu biết cách sắp xếp thời gian biểu một cách khoa học. Vì bạn đâu biết cách sắp xếp thời gian biểu một cách khoa học. Vì bạn vẫn có thời gian ngủ nướng đến tận trưa vào dịp cuối tuần, ngấu nghiến cuốn truyện tranh cả buổi tối. Bạn than thở: "Mình thật bất tài, vô dụng, mình chẳng bao giờ hoàn thành những gì mình muốn!". Vì bạn chưa tin tưởng vào bản thân mình, vì những cố gắng của bạn chưa đủ để chạm tới thành công. Bạn than thở: "Mình chẳng may mắn tẹo nào".

   Vì đối với bạn, may mắn là một điều gì đó cực to tát chứ không đơn giả là có một gia đình ấm cúng với những đứa em ngoan, được đến trường, được đến trường, được đi chơi cùng nhớm bạn thân,...Bạn than thở: "Sao ai cũng ghét mình, cũng xa lánh mình?". Vì những gì bạn làm, bạn thể hiện chỉ để thỏa mãn ham muốn của bản thân mình thôi, bạn đâu đã nghĩ cho người khác. Đừng bao giớ than thở! 1 bạn than thở: "Đến bây giờ mình vẫn chưa có nửa kia". Vì bạn vẫn chờ đợi vào một chàng trai (cô gái) lí tưởng của mình chứ đâu chịu hé mở trái tim và đón nhận tình cảm của những người xung quanh - những người gần gũi, quan tâm đến bạn và đang thầm yêu bạn. Vì bạn chỉ biết ngồi một chỗ và chờ đợi, chờ đợi ai đó đến với mình chứ có bao giờ bạn đứng dậy và tự mình tìm kiếm. Bạn than thở: "Không ai hiểu tôi cả!". Vì bạn đâu có chia sẻ những tình cảm, tâm sự của bạn cho ai đó để họ nhìn rõ con người bạn. Vì chính bạn còn chưa hiểu hết bản thân mình chứ nói người khác. Bạn than thở: "Cuộc đời thật đáng chán!". Vì bạn đang che đậy tâm trí mình bằng bóng tối tiêu cực. Vì bạn chưa biết được sống trên đời này là một điều đáng quý. Than thở đâu giúp cuộc sống của bạn tốt hơn giúp bạn đạt những điều bạn hằng mong ước.      
   "Mỉm cười với những gì bạn đang có, thực hiện những kế hoạch bạn đã đặt ra. Hãy để hạnh phúc ngập tràn con tim bạn".

5 Bài học từ ABRAHAM LINCOLN (Tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ).


1. "Nếu cho tôi 6 giờ để chặt một cái cây, tôi sẽ dành 4 tiếng để mài rìu”.
--> Chuẩn bị là một quá trình quan trọng

2. “Một số điều có thể đến với những người chỉ chờ đợi. Nhưng một số điều quý giá khác chỉ dành cho những người hối hả và quyết đoán”.
--> Hối hả để không đánh mất thời cơ

3. “Hãy nhìn vào những người đạt được thành công lớn. Đó là bằng chứng cho thấy tất cả mọi người đều có thể làm được như thế”.
--> Tự tin có thể làm điều vĩ đại

4. “Cuộc sống không nằm trong số năm bạn đã sống mà đó là những gì bạn đã làm suốt thời gian tồn tại”.
--> Hãy sống thật ý nghĩa

5. “Đừng cảm thấy tiếc vì bụi hoa hồng có gai mà hãy vui vì trong bụi gai có hoa hồng”.
--> Nhìn vào mặt tươi sáng của vấn đề


22 thg 11, 2013

Ngẫm...

   Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió.

   Một buổi sáng nọ, chàng họa sĩ đang hoàn chỉnh những nét cọ cuối cùng trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới anh . Chìm đắm trong cơn mê say, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình . Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét. Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến anh giật mình ngã xuống vực thẳm. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp giữ lấy người hoạ sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế.

    Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: “Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình”.

Hiểu biết thôi vẫn còn chưa đủ

Nhìn lại những tháng năm của tuổi 20, những điều tôi làm và đạt được một vài dấu ấn chủ yếu rơi vào những khoảng thời gian tôi hứng chí lên bắt tay làm một việc gì đó và đắm mình trong đó. May quá hồi đấy tôi còn kịp vác được cái xác ì ạch của mình lên đỉnh Fansifan chứ bây giờ nói là có cáp treo có khi tôi còn ngại. Thường những lúc hành động kiểu ¨luôn và ngay¨ ấy, tôi không thật sự hiểu lắm về việc mình sẽ làm, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi sẽ phải đối diện với những khó khăn thử thách gì.Chỉ biết đấy là điều mình thích, có khả năng lan tỏa cảm xúc đến người khác, sẽ được cộng đồng ủng hộ, và mang lại cho mình một thứ men say đặc biệt. Sau đó thì nhận ra được vài điều rất có ích trong quá trình trải nghiệm và trưởng thành. Kiểu như là cứ mở ra một cánh cửa thú vị thì có thêm nhiều cánh cửa thú vị khác đang chờ đón bạn.
Tuổi trẻ thường vậy, có một bản năng đáng quý là thích thì làm, chẳng ngại khó, chẳng ngại sai, miễn là được thấy mình đang sống. Đôi khi, có những trường hợp vì ¨thiếu hiểu biết¨ mà mang lại một số những hậu quả đáng tiếc, nhưng chẳng đáng kể mấy, tuổi trẻ có tài nguyên vô tận là thời gian, sai thì sửa, cũng sẽ có lúc buồn chán thất vọng nhưng rồi cũng chả sao cả. Bản năng khám phá bản thân mình là ai, bản năng muốn khẳng định mình lúc nào cũng bùng cháy mãnh liệt, chẳng mấy khi toan tính nhiều chuyện thiệt hơn nhỏ nhặt, cũng không sợ thất bại như những người già.
Tôi bắt đầu cảm giác mình chạm đến cánh cửa của tuổi già, khi cơn lười biếng và trì hoãn bắt đầu trào dâng như sóng cuộn. Xin chào mừng bạn đến với thế giới của những người già nếu bạn bắt đầu để thời gian phi qua cửa sổ còn mình thì vẫn ngồi trầm ngâm gật gù với một mớ các toan tính thường ngày. Bạn thấy mình thật kém hiểu biết về lĩnh vực mình định bắt tay vào, sao xung quanh có nhiều người giỏi thế làm sao mà mình mới được bằng họ. Nếu mình làm việc này thất bại thì sao, còn ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân cũng như bao người khác. Càng nghiên cứu vấn đề bạn càng thấy thế gian của tri thức thật là mênh mông bể sở và bạn chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi. Bạn muốn phải có một kế hoạch hoàn hảo, về việc cân bằng cuộc sống cá nhân với công việc bạn định bắt tay vào. Loay hoay mãi với một đống kế hoạch xong rồi bạn vẫn không biết mình nên bắt tay vào việc gì trước. Rõ ràng sự hiểu biết to lớn về cuộc sống đến mức quá đáng làm bạn sợ. Bạn sợ mất nhiều thứ, trong đó bạn sợ nhất là, mình già rồi chẳng có thời gian làm những việc linh tinh rồi phải sửa sai như hồi trẻ.
Tuy nhiên dù ở độ tuổi nào thì khi bắt tay vào một lĩnh vực mới mẻ, bạn đều phải học lại từ đầu và nếu có hành động chín chắn như người già, cũng sẽ vẫn sai hoặc gặp rủi ro như thường. Đi qua những tháng năm của tuổi trẻ tôi đã nghĩ rằng mình đã hiểu được nhiều điều về cuộc đời, nhưng mỗi khi đứng trước một thử thách mới, một giai đoạn mới, một nấc thang mới, tôi lại thấy dường như mình phải học lại, hiểu thêm, hành động tốt hơn, sống tốt hơn, nhiều bài toán khó phải giải hơn. Có những điều đã từng trải nghiệm kinh qua rồi, không dùng được trong đời sống hiện tại. Có những triết lý kinh doanh, đã trở nên lỗi thời. Có những triết lý về cuộc đời tôi thường hay chia sẻ cho các bạn trẻ, thấy chỉ đúng ở độ tuổi của các bạn mà thôi.
Hiểu biết không thôi, có cả kinh nghiệm đau thương thôi, cũng chưa bao giờ đủ. Ngoài hành động thường xuyên và duy trì được sự rèn luyện hàng ngày, còn cần rất lớn sự tỉnh táo và điềm tĩnh trước những tác động và rủi ro của ngoại cảnh. Thế thôi cũng vẫn còn chưa đủ, con người và bản ngã bên trong bạn cũng là người mà bạn cần phải luôn luôn trò chuyện. Có những lúc, bản ngã của bạn luôn hành động ngược lại với cái mà bạn mong muốn bạn trở thành. Bản ngã là những điều rất sâu kín trong tâm hồn, nó chỉ theo quy luật của chính bạn chứ không thuộc về vấn đề của người khác, không thuộc vấn đề của đám đông, không thuộc vấn đề của trí tuệ, hiểu biết, tiền bạc, danh tiếng…Một khi bản ngã của bạn không muốn, tất cả suy nghĩ, hiểu biết, hành động của bạn đều bị đình trệ. Bạn mắc kẹt trong một mớ những thứ mà bạn nghĩ là bạn trưởng thành, bạn có đầy đủ mọi thứ, bạn có thể làm được mọi thứ. Sự mắc kẹt đó khiến bạn mỏi mệt, trì hoãn, và khóa bạn lại trong thế giới của riêng bạn, không thể bước ra nổi và hành động.
Với những người luôn có bản tính hướng thiện, muốn hoàn thiện bản thân, mong mỏi đạt được những điều tốt đẹp trong cuộc sống, đôi khi, hiểu rất rõ mọi thứ, nói rất hay, viết rất đẹp. Nhưng hành động và thái độ trong những tình huống cụ thể của đời sống thực tế, không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Đôi khi, người ta không buồn vì người ta đã làm không tốt, có thái độ không hay, mà người ta buồn vì hiểu mà không làm được tốt.
Cuộc sống là một hành trình khám phá và hoàn thiện bản thân cũng như hiểu biết sâu sắc hơn về thế giới xung quanh. Hãy cho bạn thời gian để thu nhận thêm những kiến thức khi đối diện với những vấn đề mới mẻ, biến nó thành hành động thường xuyên hàng ngày để chỉnh sửa và tìm ra con đường phù hợp cho sự phát triển, Và hãy luôn luôn nhìn vào bên trong sâu thẳm tâm hồn để trò chuyện với bản ngã của mình. Khi bạn còn niềm hạnh phúc để vui sống trên cuộc đời này, khao khát được làm những điều bạn đam mê, thì bạn vẫn còn thời gian. Điều đó không phụ thuộc vào việc khi bạn còn tuổi đôi mươi hay tóc đã dần điểm bạc.

21 thg 11, 2013

CLIP Cảm Động Đến Rơi Nước Mắt Về Tình Thầy Cô - 20/11

Nếu...

Nếu bạn có thực phẩm để ăn, có áo quần để mặc, có một mái nhà để che và một nơi nghỉ qua đêm là bạn đã giàu hơn 75% thế giới này.

Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền ban phát cho người nghèo, có tiền để dành trong ngân hàng, bạn thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.

Nếu bạn thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy khoẻ hơn hôm qua thì bạn đã may mắn hơn 1 triệu người không thể sống qua nổi tuần này.

Nếu bạn chưa bao giờ trải qua nguy hiểm của chiến tranh, chưa bao giờ trải qua tù tội, đớn đau của tra tấn hay vật vã của đói khát thì bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.

Nếu bố mẹ bạn còn sống và hạnh phúc bên nhau thì trường hợp của bạn không nhiều đâu.

Và cuối cùng, nếu bạn đọc được thông điệp này thì bạn đã sung sướng hơn 2 tỉ người trên thế giới chẳng bao giờ đọc được thứ gì cả.

Hãy nâng niu những gì bạn có vì rất nhiều người thèm được như bạn đấy.

19 thg 11, 2013

Có khi nào cuộc đời đánh cho bạn một cú chưa?

Có khi nào cuộc đời đánh cho bạn một cú chưa?

Khi người yêu của bạn đi lấy chồng.
Khi bạn nhìn thấy vợ của mình ngủ với giai "lạ."
Khi bà nội của bạn mất.
Khi bạn bị tông xe.
Khi bạn trượt đại học.
Khi bạn bị đuổi việc.
Khi bạn của bạn ra đi với số tiền bạn cho anh ta vay.

Khi cuộc đời đấm cho bạn một cú đau thật là đau. Hẳn không phải là vì bạn đã ăn ở không tốt, không phải vì bạn chưa thành tâm khấn Phật hay thiếu niềm tin vào Chúa. Cũng không phải do cuộc đời muốn thử thách bạn đâu, chỉ đơn giản là cuộc đời vẫn cứ đấm đá lung tung vậy thôi.

Cuộc đời vẫn luôn đấm chúng ta vào những lúc chúng ta không mong muốn nhất, vào những nơi mà chúng ta không ngờ tới nhất. Cuộc đời luôn lấy đi những gì mà ta yêu quý nhất: Người yêu, bạn bè, cha mẹ, công việc, sức khỏe…

Trải qua biết bao cố gắng, bao sóng gió, bao gian nan thử thách, chúng ta mới có thể tìm được một người yêu ta, một người bạn đáng tin cậy, một công việc ổn định, rồi cuộc đời lại cứ lấy đi theo cách mà ta không ngờ nhất. Ấy là khi cuộc đời lại đấm ta một cú.

Và ta lại chẳng thể đấm trả lại cuộc đời. Thế mới càng đau. Ta chẳng thể làm gì, ta ngồi đây, tiếc thương cho ta, nuối tiếc những gì mà cuộc đời đã cướp đi, thậm chí xóa đi khỏi cuộc đời ta. Khi ấy, ta chỉ có thể cố gắng mỉm cười. Cười, và rồi lại mỉm cười. Bởi vì đời là thế mà. Chẳng có ai giữ mãi được cái gì bao giờ. Thứ gì đã mất đi rồi sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, nếu lấy lại được hẳn là bạn vẫn chưa mất (gọi là tạm mất thôi).

Nếu đã chẳng tránh được, chẳng biết được những cú đấm đời, vậy thôi ta cứ đành kệ đời đấm ta vậy. Đời lấy của ta cái gì, ta để đời lấy của ta cái đó. Và ta sẽ tiếp tục đời ta.

Xin tạm biệt vợ cũ của anh, xin chào cuộc sống mới.
Xin tạm biệt công việc cũ của anh, xin chào cuộc sống mới.
Xin tạm biệt ông bà, xin chào cuộc sống mới.
Xin tạm biệt bạn, xin chào người bạn mới.

Khi ta coi mất đi là hiển nhiên và tất yếu, ta hẳn sẽ thấy cuộc sống không ác với ta như ta nghĩ. Khi ta thôi nuối tiếc về những gì đã mất, cuộc sống lúc ấy là tươi đẹp.

Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện.

Một lần, khi tôi đang đi dạo buổi sáng bên hồ Tây, tôi được nghe 2 người đàn ông câu cá nói chuyện. Họ câu cá theo một cách rất khác với cách thông thường. Người đàn ông quăng chiếc câu đi rất xa với hy vọng khi rơi xuống, lưỡi câu sẽ móc trúng một con cá nào đó. Nếu không trúng, họ lại cuộn dây lại và lặp lại chuyện đó. Nếu may mắn, sẽ có một lần thành công sau cả trăm lần quăng và thu dây như vậy.

Một trong hai người đàn ông kể rằng, ông đã mất cả buổi sáng để quăng trúng được một con cá duy nhất, một con cá to hiếm thấy, dài bằng cả cánh tay của ông. Con cá quá to khiến ông không thể tự vớt được mà buộc phải nhờ một chàng trai trẻ vô tình vác cần đi ngang qua. Thế nhưng, chàng trai ấy lại vớt trượt, con cá to quẫy đuôi và bơi thoát đi mất. Người đàn ông kia tiếc lắm, nhưng ông bảo không dám trách móc gì chàng trai nọ. Nhưng rồi ông lại vui vẻ trở lại, ông nói mình đã mất thêm hai tiếng và chỉ câu được một con cá bé bằng nửa bàn tay.

Hai người đàn ông nói xong câu chuyện rồi mỗi người thu dọn đồ câu, lên xe ra về. Tôi chợt thấy họ để lại bên bờ hồ con cá bé kia. Con cá vẫn còn thoi thóp. Thương con cá, tôi quyết định đưa nó trở lại hồ dù cho có lẽ nó cũng không có thể sống được nữa. Tôi tiếp tục đi dạo, và khi quay trở lại thì lại gặp người đàn ông nọ. Ông ấy bảo: "Cháu vứt con cá của bác xuống hồ phải không? Bác chỉ đi về nhà cất đồ và lấy túi thôi."

Tôi chưa kịp giải thích thì người đàn ông đó lại cười và nói: "Không sao, bác sẽ lại câu được con khác."

Nụ cười của ông ấy làm tôi cảm thấy dường như ông ấy chưa từng tốn hai tiếng đồng hồ kiên trì lặp đi lặp lại cái động tác đó. Rằng như việc tôi làm mất con cá của ông cũng như thêm một lần ông quăng dây và chẳng câu trúng con cá nào.

Tôi ra về và tự nhủ, liệu tôi có thể làm được như người câu cá kia?
Và tôi lại nhớ tới câu chuyện “Con nhện trước miếu quan âm”.
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ.”
Nhưng mất rồi thì vẫn thật là tiếc mà, phải không? :D


8 thg 11, 2013

Đến và đi

Có những người đến và đi trong
cuộc đời mỗi chúng ta, ai đó cũng
đều mang cho riêng mình một sứ
mệnh.
Có người làm ta đau đến nhói lòng,
có người làm ta nhớ thương đến
khôn nguôi, cũng có những người
khiến ta vui vẻ và hạnh phúc mãi về
sau. Yêu đúng người vào đúng thời
điểm là một điều may mắn, yêu
đúng người nhưng sai thời điểm là
muôn đời nuối tiếc, Yêu sai người
nhưng đúng thời điểm là đại họa.
Con người ta nhiều khi nuôi cho
mình quá nhiều ảo tưởng. Họ tin
vào những thứ gọi là vĩnh cửu và sự
hoàn hảo đến trùng lặp của duyên
số. Thật ra, chẳng có ai có thể đợi
chờ ai mãi mãi, cũng chẳng có điều
gì đảm bảo rằng duyên số của chúng
ta sẽ còn, sẽ được ghép cặp với một
người không vào lúc này thì vào thời
điểm khác.
Chờ đợi vốn dĩ đau khổ, cố để quên
cũng đau khổ, nhưng nỗi đau tệ
nhất chính là không biết nên chờ
đợi hay nên quên … ‼

7 thg 11, 2013

KHI ĐÀN ÔNG 30

Đàn ông 30 sau khi đi qua cả một thời trai trẻ nhiệt huyết, bốc lửa của tuổi 20, đã đi, đã đến đã chinh phục, đã thất bại, đã trải qua những cảm xúc thăng hoa tuyệt vời cũng như cảm giác cay đắng tưởng như tận cùng. Nhìn lại những tháng năm đi qua bỗng thấy hun hút trống trơn có lúc giật mình thoảng thốt.

***
Những năm 20, người ta có thể diện một chiếc quần bò lỗ chỗ, mặc pull in hình Manowar, tự tin đeo khuyên tai, tự chọn cho mình màu tóc ưa thích. Khi 30, người ta bắt đầu chuộng hơn quần âu, một sơ mi măng séc là phẳng. Người ta cũng bắt đầu chọn cho mình một chiếc caravat hợp tâm trạng. Khi 30 còn diện bò bạc phếch, nhuộm tóc khác màu đen đã có cảm giác lạc điệu.

Những năm 20, người ta uống bia uống rượu đến mức ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy thấy ngổn ngang bạn bè, ngổn ngang nôn mửa. Đàn ông 30 tối bắt đầu nhìn đồng hồ căn giờ ngủ, không quên súc miệng nước muối, cuốn khăn giữ ấm họng. Bắt đầu biết lo cho bản thân hơn. Tần số các cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng giảm dần. Bắt đầu để ý đến sức khỏe và cân nặng.

Cái thời 20 máu lửa sẵn sàng dựng xe, vác chầy xông vào nhau chỉ vì một lời xúc phạm. Đàn ông 30 bình thản trả lời “không muốn gì cả” khi một thằng oắt con đầu vàng quần côn bó ép xe vào lề đường hất hàm “muốn gì?”. Đàn ông 30 bắt đầu có khái niệm “chỉ số AQ đủ dùng”.

Đàn ông 30 bắt đầu cảm thấy nhu cầu tất yếu cạo râu, sửa gọn lông mũi, xịt nước thơm mỗi khi bước ra khỏi nhà. Đàn ông 30 bắt đầu ăn mặc không theo một hình mẫu, không theo một thần tượng nào. Đàn ông 30 bắt đầu làm đẹp không chỉ dành cho các cô gái mà phần nhiều để cảm thấy đoàng hoàng tự tin tiếp xúc với các đối tác làm ăn, giao dịch. Đàn ông 30 cảm thấy tự tin khi mặc vest.

Đàn ông 30 bắt đầu cho mình cái quyền đòi hỏi một vị trí trong XH, đòi hỏi vai trò của mình trong cuộc sống, trong tổ chức. Nhu cầu muốn khẳng định mình.

Đàn ông 30 đi đường ít khi ngoái lại nhìn theo một cô gái trẻ đẹp để thầm xuýt xoa về thân hình nhưng lại thường xuyên ngoái lại nhìn theo một chiếc xe đẹp hay một người đàn bà nền nã. Đàn ông 30 nhìn thấy vẻ đẹp của người đàn bà 30.

Đàn ông 30 “thèm” một chân dài nhưng “cần” một sự cảm thông, cần một điểm tựa tâm hồn. Đàn ông 30 muốn một mái ấm, tìm cho mình một người đàn bà có thể đi tiếp quãng đường tương lai. Bắt đầu hình dung về ngôi nhà và những đứa trẻ.

Đàn ông 30 là lúc bắt đầu cảm thấy tự tin, cảm thấy được sức gánh của đôi vai mình. Đủ tự tin và bình thản để hứng chịu những thử thách của cuộc đời.

Đàn ông 30 bắt đầu lôi những giấc mơ lóng lánh leng keng một thời tuổi trẻ ra để đổi lấy những mục tiêu thực tế hơn và đôi khi giản dị hơn.

Đàn ông 30 dám nghĩ, dám làm, dám chơi, dám đối mặt với thất bại và cũng dám dừng. Đàn ông 30 bắt đầu phân biệt được ranh giới của sự lố bịnh. Nhìn thấy được cái ngưỡng đủ. Đàn ông 30 đủ tinh tế để vượt qua những giá trị phù phiếm.

Tuổi 30 đàn ông dần tự tin để thấy mình là đàn ông khi đứng trước phụ nữ. Dám nhìn sâu vào mắt đối phương để tìm sự đồng điệu về cảm xúc.

Đàn ông 30 biết yêu và có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình. Cũng biết gìm mình trước những thất bại. Bình thản trước tai họa. Thấm thía được nỗi cô đơn, thấm thía được sự bội bạc, cảm nhận được đến tận cùng sự ấm áp tình người mà con người dành cho nhau. Khác hẳn cái yêu thời 20, yêu và vô trách nhiệm với tình yêu, vô trách nhiệm với chính bản thân mình.

Đàn ông 30 khi nghĩ về gia đình có thêm trách nhiệm. Cậu bé 20 nghĩ về bố mẹ với những sự ràng buộc gò bó khuôn khổ gia đình. Đàn ông 30 nghĩ về bố mẹ ngoài nỗi nhớ còn kèm theo mong muốn mình được làm chỗ dựa, mình được che chở cho gia đình.

Đàn ông 30 đủ tỉnh táo và bình tĩnh trước những đổ vỡ. Độ lượng hơn. Biết cách lý giải cuộc sống. Đàn ông 30 khẽ cười khi nhớ lại những năm 20 hừng hực của đời người. Ngẫm nghĩ và bắt đầu triết lý về tình yêu của những năm nông nổi, gật gù tâm đắc: “đàn ông như cái đĩa CD, cứ quay xung quanh mãi một lỗ thủng”.

Đàn ông 30 bắt đầu ngẫm nghĩ một chút về số phận mỗi khi nhìn lại con đường mình đã đi qua. Đàn ông 30 đã bắt đầu biết sợ.

Đàn ông 30 bắt đầu gắn mình với những ràng buộc để khó khăn hơn khi thực hiện một thay đổi lớn nào trong cuộc đời mình. Cuộc sống của đàn ông 30 không còn là của riêng bản thân anh ta nữa.

 (viết trong lúc trà dư tửu hậu, Kalian ngon, nhạc hay)

6 thg 11, 2013

ĐỪNG TỰ LÀM TỔN THƯƠNG CHÍNH MÌNH

Một đêm một con rắn trong khi đang tìm kiếm thức ăn, bò vào một xưởng mộc.

Người thợ mộc vốn khá bừa bộn, đã để lại một số công cụ nằm trên sàn nhà trong số đó có một cái cưa.

Khi con rắn bò lòng vòng trong xưởng, nó trườn qua cái cưa, và bị một vết cắt nhỏ.

Ngay lập tức, nghĩ rằng cái cưa đã tấn công mình, nó quay lại và cắn thật mạnh vào cái cưa khiến cho miệng nó chảy máu.

Điều này khiến con rắn rất tức giận. Nó tấn công một lần nữa, và một lần nữa cho đến khi cái cưa đầy máu và dường như đã "chết rồi".

Sắp chết vì những vết thương của mình, con rắn quyết định cắn một cái cuối cùng thật mạnh trước khi bò đi. Sáng hôm sau, người thợ mộc rất ngạc nhiên khi thấy một con rắn chết trước cửa nhà mình.